Thơ: Nợ - Kim Yến
Hai người có nợ không duyên,
Khổ đau đeo đẳng triền miên kiếp này
Kiếp này nặng nợ thế gian
Nợ con, nợ cháu, nợ đôi đàng.
Nợ muôn kiếp trước, ngàn năm trước
Ngước mắt nhìn trời, miệng kêu than.
Nợ nào trả được, nợ nào không,
Hay là phải trả cho xong kiếp này.
Kíếp sau xin chớ làm người,
Làm mây làm gió muôn đời lang thang.
Tâm giao với ánh trăng vàng,
Tri âm tri kỷ với ngàn cánh sao.
Giữa biển rộng, giữa trời cao,
Gió mây là bạn, trăng sao là tình.